Sau khi hồi phủ, phụ thân nói, học mang hài cao gót tròn thôi.
Vì một câu này, hầu như ta niếm đủ nhiều đau khổ. Chung quy làm cho các ngón chân ta là có chút dị dạng rồi, mang lên hài gót tròn đáy đế cứng nhắc bằng gỗ, trọng tâm bất ổn, càng làm các ngón chân cùng lòng bàn chân đau nhức nhói, người bước đi cũng lắc lắc lư lư, khác xa giầy thêu không có thì đế thoải mái hơn.
Phụ thân tức giận, mắng: "Dáng vẻ không có một chút nào là tiểu thư khuê các, ngay cả hài cao gót cũng mang không tốt, hình ảnh ngươi đang làm bẽ mặt cho vương quốc của ta." Lại nói: "Học không xong, cũng đừng ăn cơm."
Lời mắng chửi này của phụ thân, ta cũng rất uất ức, nương đang muốn đi khuyên, ta lắc lắc đầu ngăn cản nương. Chắc là phụ thân không muốn nghe.
Vì vậy liền nhịn đói, cúi đầu học bước đi.
Lục di nương là người Mãn Tha Tha Lạp, thấy ta đi xiêu xiêu vẹo vẹo, cắn hạt dưa mà mang theo tỳ nữ cười nhạo nói: "Không phải ta muốn cười cách cô nương ngươi, A Mã ngươi chỉ có một người nữ nhi ngươi, khó tránh khỏi mong con trở thành phượng hoàng. Chẳng qua là không chịu nghe lời khuyên của ta—— tâm kia lạnh đi! Học đi hài gót tròn mà thành, lại không thể được chọn cùng cô nương thanh tú người Mãn khác, cần gì chứ! Dù sao cũng liều cái mạng già, mà cho ngươi có thể gả làm thiếp cho một đại nhân đi a!"
Ta uất ức mà muốn khóc, gắt gao cắn môi, chỉ vùi đầu không nói tiếng nào rồi đi.
Đi quá mau, đánh thẳng đến trên thân một người, đang lúng túng muốn xin lỗi, người nọ lại ôn hòa nỡ nụ cười, nói: "Không sao cả."
Ta nhận không ra hắn là ai, thế nhưng hắn lại nói trước: "Là Ly Tâm muội muội sao. Ta là biểu ca Thường Húc của ngươi."
Ta đang muốn nói chuyện, Lục di nương bên cạnh đã mặt mày hớn hở mà tiến lên đón, vô cùng điềm đạm nói: "Biểu công tử đến đây, vừa lúc lão gia không ở nhà rồi. Hôm nay nóng như vậy, biểu công tử đi lên đây một chuyến cũng thật mệt mõi." Nói xong đã cùng nhau đi về phía trước sảnh. Ta tránh ở một bên, thế nhưng hắn lại quay đầu lại, hướng về phía ta cười một cái.
Ta sững sờ, nụ cười ôn hòa của hắn tựa như hương vị của mật ông, ta nên ngậm hương vị vào trong miệng nhấm nuốt thưởng thức.
Vị biểu ca này, ta cũng nghe nói qua, dường như ở trước mặt hoàng đế cũng có chút mặt mũi, nương của biểu ca, cũng là người hầu hạ bên cạnh hoàng đế. Vì vậy phụ thân đối với hắn vô cùng xu nịnh.
Bất quá ta biết bày tỏ một chút. Ta lại lập tức nghiêng đầu, tiếp tục học đi.
Qua hai ngày, biểu ca lại qua đến phủ, lần này lại mang theo đồ cho ta, cũng là một đôi hài gót tròn. Hắn nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt ta, vui vẽ ôn hòa nói: "Muội muội là bị ràng buộc quấn chân, bình thường hài gót tròn không rộng, muội muội đi lại càng không vừa chân, đôi này được thêu vuông hơn so với chân muội muội, hơi hẹp chút, mủi giày cùng đế giày lót hai lớp bông vải rồi, muội muội đi có thể thoải mái hơn nhiều."
Chân tay ta có chút luống cuống, nhưng mà nụ cười của hắn rất bình tĩnh, ý quan tâm rõ ràng, ta cũng không khước từ, liền mỉm cười và cảm ơn.
Nam tử đối với nử tử thật là hảo ý, mặc dù ta lại đần độn, cũng là hiểu được.
Cứ như vậy đi, ngay cả phụ thân cũng hiểu được chút tin tức rồi. Vuốt râu nở nụ cười nói: "Ta thấy không thể tốt hơn, Thường Húc vừa mới mất phu nhân, cũng rất bơ vơ." Trong lời nói lúc đó, tựa hồ là muốn đem ta gả cho biểu ca làm vợ kế rồi.
Ta âm thầm cúi đầu, gả cho biểu ca, chí ít là ta có phần yêu thích hắn, cuộc sống như vậy, chung quy so với cuộc sống chôn vùi ở quê có chút tốt hơn.
Mà người trước mắt ta, tuổi của hắn, cũng có thể làm phụ thân ta rồi, ta nghĩ như vậy.
Hắn hỏi ta, "Thế nào xuất thần rồi, làm nàng sợ đến thế sao?" Ta hoảng hốt mà lắc đầu, hắn liền nói: "Vừa rồi nàng thổi bài hát kia không tệ, có thể thổi lại một lần nữa cho ta nghe không?"
Lời của hắn có chút đột ngột, ta chỉ cảm thấy hắn vô lễ, liền không quan tâm đến hắn, hắn lại nóng nảy mà tiện tay ngắt lấy lá cây đưa tới trước mặt của ta, nói: "Nàng thổi một lần nữa thôi."
Ta chỉ hảo qua loa với hắn, "Nếu như ngươi thổi, ta cũng sẽ thổi cho ngươi nghe."
Hắn cười ha hả, liền thổi một khúc, khúc kia ta cũng rất quen, gọi là <hoa đảo nở>. Giai điệu quen thuộc ở quê, nếu không phải tự ta thường xuyên thổi một hai bài, sau đó được nghe những người khác thổi qua. Mà hắn thổi cực quen thuộc, nhưng lại để cho ta có một chút cảm giác tri âm.
Chờ hắn thổi hết, ta vội vã hỏi, "Làm sao ngươi thổi hay như thế?"
Nếp nhăn trên mặt khi cười của hắn tan ra thoáng hiện một nét khó có thể rõ ràng mà chua xót, nói: "Nương đã qua đời khi ta còn bé, cũng không còn người chơi với ta, chỉ có bà vú thổi ca khúc này dụ dỗ ta vui vẽ."
Ta có chút xấu hổ, gợi lên chuyện thương tâm của người khác như vậy, là không tốt. Ta xoay người bẻ một hoa đào, nói với hắn: "Ngươi thổi <hoa đào nở>, ta tặng ngươi hoa đào làm quà, được không?" Ta đem hoa đào đến trước mặt hắn, "Ngươi cẩn thận ngửi xem, cùng hoa khác không giống nhau, vị ngọt có chút chát, có trở về chỗ cũ."
Hắn đang định tiếp nhận, phía sau hình như có người kêu to chạy tới, vốn là quỳ xuống thì quan phục đè lên nhau ma sát âm thanh, cao giọng nói: "Hoàng thượng ngài ở trong này—— "
Ta không thể tin mà vừa ngắm vừa nhìn hắn, đứng sảng khoái.
Gió thổi qua xào xạc, hoa rơi mãn đình như mưa. Hô hấp ta có chút ngừng lại rồi, không biết vận mệnh ta muốn dẫn ta đi nơi nào.
Ta cứ như vậy vội vàng mà vào cung, đáp ứng trở thành phi tần của hoàng đế. Trong hậu cung Đại Thanh, dưới Hoàng Hậu có Hoàng Quý Phi, Quý Phi, Phi, Tần, còn có vô số quý nhân, thường xuyên đáp ứng. Mà đáp ứng, chẳng qua là đứng đầu nhất đẳng, so với mùa xuân trong Hồ Điệp còn nhiều hơn.
Cuộc sống của ta chợt trở nên nhợt nhạt.
Mà ta, chỉ có thể chấp nhận, ngay cả một chút phản kháng cùng khả năng sống cũng không có. Cuộc sống của ta, chính là như vậy bị người khác thay đổi, bản thân chỉ có thể gặp sao hay vậy.
Nếu không thể thay đổi, như vậy, ta chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận.
Trong hậu cung, ta cũng có một tòa nhà nho nhỏ bằng gỗ để cư trú, hai ba cung nữ. Trong nhà mang tỳ nữ tiến cung cho ta, một người ta cũng không cần. Đó là cuộc sống của một người, cần gì dẫn theo người vào đây.
Người trong cung thật nhiều, ta biết rằng hoàng đế có thể có nhiều nữ nhân như thế. Tựa như phụ thân ta, một quan tri huyện, cũng có tám người phu nhân.
Có lẽ khi ta đến, ở trong cung cũng là dậy sống không nhỏ. Hồng nhan họa thủy, đối với nữ tử ngoại tộc, họ có thể cay nghiệt mà nghị luận như vậy với ta hay không?
Thời gian này, Hiếu Thành Nhân hoàng hậu Hách Xá Lý Thị cùng Hiếu Chiêu Nhân hoàng hậu Nữu Hỗ Lộc Thị cũng đã qua đời, chủ sự trong cung chính là Hoàng Quý Phi Đông Giai Thị, mà hoàng đế thiên vị hậu đãi có Ôn Hi Quý Phi, Huệ Phi, Nghi Phi, Vinh Phi, Đức tần cùng Thành tần.
Nữ nhân hậu cung loạn hoa muốn tìm mê mắt người, mà ta, chẳng qua là không để mắt một cái.
Huống chi, vừa vào cung, dường như hoàng đế cũng đã quên sự tồn tại của ta, không có triệu kiến qua ta.
Vì vậy các phi tần đối với ta lại rất hiếu kỳ cùng đố kỵ, dần dần cũng bị thời gian tiêu trừ rồi.
Ngày qua ngày, ta chìm ngập ở trong son phấn của hậu cung, im hơi lặng tiếng sống qua ngày.
Ta biết, ta là nữ tử xuất thân là người Hán. Không thể so sánh cùng với nữ tử Mãn Châu Bát Kì, càng không thể so sánh cùng các Tam kì xuất thân tần phi. Thân phận của ta là thấp kém, ta biết. Ngay cả các cung nữ lo liệu tạp dịch trong cung, dòng máu cũng hiển hách hơn so với ta, mặc dù phụ thân của ta cũng là quan thất phẩm.
Cho nên, ta thật cẩn thận, thận trọng. Bất luận cái gì, cũng đều là nhún nhường, khuôn mặt tươi cười nghênh tiếp người. Ôn nhu hòa khí, đối với các cung nhân đánh giá ta.
Thời gian ba năm, cứ như vậy loáng một cái mà đi.
Không có người nhớ, ta là Hán nữ đã được hoàng đế nam tuần mang tiến cung, cũng không có ai sợ ta trở thành mầm họa đoạt tình yêu tranh giành tình cảm.
Mà ta cũng không có nhàn rỗi, thư tịch cùng cầm kỳ, những thứ này căn bản ta không am hiểu, ta đã trưởng thành để vượt qua thời gian của các đối tượng tình yêu.
Ta đã hai mươi rồi. Có một khoảng thời gian, hầu như ta thường xuyên đờ đẫn, trong vô thức nhận thức được bản thân tuổi xuân mất đi gần như muốn thở dài.
Nếu không tiến cung, có thể ta đã gả cho biểu ca Thường Húc. Ta thường xuyên bắt đầu suy nghĩ thì tên này lướt nhẹ qua mà nhớ tới hắn, nụ cười ôn hòa bình tĩnh, sau đó có chút hoảng hốt mà nhìn bốn phía, chỉ sợ lại có người biết được bí mật này của ta. Ở trong hậu cung, thân là nữ nhân của hoàng đế, ta không nên nghĩ tới nam nhân khác.
Lại hoặc giả, ta cùng nương chưa có trở về phủ, ta chính là muốn gả cho A Ngưu ca ca hàng xóm, bắp thịt trên cánh tay của hắn mạnh mẽ, cơ thể cường tráng, mồ hôi lấp lánh trên trán, thật xa khiến cho người ngửi thấy mùi mồ hôi. Hắn sẽ gọi cho ta: "A Ly—— ngươi băm khối chân thịt này hầm canh cho nương uống."
Tiếc là, ta không thích hắn. Nhưng mà làm phu thê, dường như cũng không thể nói rõ cái gì thích hay không thích.
Thí dụ như, ta thích biểu ca, chung quy cũng không đợi được hắn tới cầu hôn. Ta không thích hoàng thượng, thế nhưng vẫn cứ đồng ý tiến cung. Có thể thấy được chuyện thế gian, không phải ngươi thích hay không thích liền có thể thay đổi.
Hậu cung —— Mật Tần tiểu truyện
Chánh văn hậu cung liệt hệ —— Mật Tần tiểu truyện (hạ)
Thời gian gặp lại hoàng đế, đang là mùa thu năm Khang Hi ba mươi rồi. Một năm kia, trong lúc sủng ái chính là Lương Quý Nhân Vệ Thị, nghe nói nàng vô cùng xinh đẹp, vả lại "Thân thể thơm mát khác thường, tắm không đi, cho dù: "Nước bọt cũng có hương thơm." Thông quý nhân cùng ta qua lại thân thiết đối với cái này khinh thường nói: "Nàng ấy tưởng rằng nàng ấy là ai, bất quá là một người tân giả khố ra ngoài*****, so với thân thế của muội muội còn không bằng." Nàng nói xong dường như cũng tĩnh ngộ ra lời nói khó nghe rồi, nói: "Lòng ta thẳng thắn nhanh miệng, muội muội đừng để trong lòng." Nàng lại nói: "Thực ra muội muội cũng đừng buồn, phi tần người Hán trong cung cũng không chỉ có mình ngươi, An quý nhân Lý Thị chính là Hán quân Chính Lam Kì, Đoan tần Đổng Thị cũng thế. Muội muội ngươi tính tình tốt như vậy, ngày nào đó hoàng thượng nhớ tới ngươi nhất định sẽ sủng ái ngươi, nhất định sẽ mạnh hơn so với Lương quý nhân kia."
Ta khẽ cười nói: "Hoàng thượng yêu mến ai đó cũng không biết, chúng ta đừng nói huyên thuyên, nói nhiều sai nhiều, bị người nghe rồi sẽ không tốt."
Nàng ấy lại nói liên miên nói gì đó, ta không có nghe rõ. Kỳ thực nàng nào biết đâu rằng, ta xuất thân Hán nữ, vốn là so với An quý nhân, Đoan tần kém họ rất nhiều.
Ta đứng dậy cáo từ, mùa thu trong Tử Cấm Thành sương hồng diệp trải qua như máu, buổi tối con quạ kêu a a bay qua Tiêu Tử Túc Lâm (cánh rừng chết) để đi. Gió bắc cũng nhiều khí khắc nghiệt, gió nam mất ấm áp. Nương, không biết nàng trải qua những ngày này có tốt không?
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian